Tôi kể bạn nghe về nước Nhật: Xứ tuyết

Đăng ngày 03/12/2016 bởi iSenpai

Nếu bạn muốn chia sẻ những trải nghiệm về đất nước, con người, cuộc sống ở Nhật; hãy gửi tới chuyên mục “Tôi kể bạn nghe về nước Nhật” được đăng tải tối thử Bảy hàng tuần trên iSenpai qua địa chi contact.isenpai@gmail.com.

Bốn năm trước, tôi tận mắt nhìn thấy tuyết rơi lần đầu tiên trong đời. Hơn hai mươi năm sống ở xứ nhiệt đới, tôi chỉ nhìn thấy tuyết qua ti vi. Đến tận khi sang Nhật, tôi mới biết trên đời này có thứ mùa đông lạnh giá đến thế, có thứ tuyết rơi đẹp đến thế.
Những người bạn đi cùng tôi đều hào hứng trước cảnh tuyết rơi. Chúng tôi gào lên, gọi nhau ý ới xuống sân nhìn tuyết rơi. Giống như sự háo hức khi mới sang Nhật, chúng tôi nghịch ngợm đủ trò. Viết tên lên tuyết, nặn người tuyết rồi lấy tuyết ném nhau. Tôi thấy tuyết giống như nước Nhật mới lạ mà chúng tôi chỉ vừa được biết, đầy những háo hức và khao khát được khám phá. Tôi nghịch tuyết đến sáng, ốm cả tuấn sau nhưng vẫn thấy vui vui.
15304241_1836066143340687_7477791214891468622_o


Rồi mùa đông năm ấy đã qua với thêm vài lần tuyết rơi. Tuyết vẫn đẹp nhưng sự háo hức mỗi lần tuyết rơi bớt dần bớt dần. Khi mùa xuân đến, tôi chuyển tới một thành phố khác. Có những người bạn trong đêm tuyết rơi năm ấy tôi không còn gặp lại nữa.
15271761_1836066256674009_868371400611542182_o

Và những mùa đông nối tiếp nhau đi qua, tôi có thêm nhiều ngày tuyết rơi nữa. Có những lần tôi đi tàu một mình nhìn tuyết rơi phủ đầy trên núi, có cả những ngày lang thang đi chơi để mưa tuyết rơi ướt sũng người. Có cả những lời tạm biệt trong một đêm tuyết trắng. Tôi cũng đi làm nhiều hơn, học hành vất vả hơn hồi mới sang Nhật, mỗi lần tuyết rơi cũng là mỗi lần tôi đạp xe mệt mỏi để tới trường, không còn hứng lấy máy ra chụp ảnh nữa. Tôi đã quen dần với nước Nhật, với cả những niềm vui thường nhật, những giọt mồ hôi và những nỗi buồn.
15252499_1212764318791532_4165439243667836060_o

Năm nay tuyết rơi xuống sớm hơn mọi năm. Hẳn sẽ có nhiều người giống tôi hồi đó, háo hức vui vẻ chơi đùa rồi chụp ảnh tuyết rồi khoe với nhau. Tôi đã không còn như hồi đó nữa, tuyết đã là một phần hiển nhiên của mùa đông với tôi rồi.Tôi điềm nhiên lấy một tách cà phê và nhìn những bông tuyết rơi bên ngoài cửa sổ. Chút nữa thôi sẽ có một con tàu chạy qua. Cảnh tuyết rơi trên đường ray thật đẹp. Tôi nhấp một ngụm cà phê và nhớ lại mình ở những mùa đông trước. Tôi đã quen với tuyết rồi, tôi đã quen với nước Nhật rồi. Tuyết với tôi không còn sự háo hức như lần gặp gỡ đầu tiên nữa, mà gợi lại đủ những kỷ niệm trong một phần cuộc đời. Giống như nước Nhật vậy, tôi đã ở đủ lâu để hòa vào những buồn vui của nó.

Sơn Trần (Tôi kể bạn nghe về nước Nhật – iSenpai)

Trả lời