Makoto Shinkai là bậc thầy trong việc khiến người xem luôn phải đắm chìm và ngất ngây với những tác phẩm của mình. Các bộ phim của ông chủ yếu về giá trị cuộc sống, khát vọng và cả hoài niệm bản thân nhưng lại giúp người xem tìm thấy được những điều quý giá từ những nét đẹp giản dị ấy. Một trong những tác phẩm được nhiều người biết đến của ông chính là Kotonoha no Niwa ( Khu Vườn Ngôn Từ) – được miêu tả là “A tale of lonely sadness, older than even love” (Một câu chuyện về nỗi buồn cô đơn, cổ hơn cả tình yêu) – một bộ phim thấm đượm nỗi buồn, gieo rắc cảm giác tiếc nuối vào lòng người xem.
Akizuki Takao – một cậu học sinh 15 tuổi muốn trở thành thợ làm giày. Cậu thường trốn học để tập làm giày trong một khu vườn kiểu Nhật vào những ngày trời mưa. Và tại đây cậu gặp một người phụ nữ bí ẩn, Yukari Yukino, một giáo viên 27 tuổi đang gặp stress với công việc. Yukino bị stress nặng đến mức mất đi vị giác và lo sợ khi phải đến trường, nên cô thường đến công viên ngồi một mình vào những ngày mưa. Kể từ đó, hai người gặp nhau hết lần này đến lần khác vào những ngày mưa….
Cách hai nhân vật được xây dựng vô cùng đặc biệt, không giống các nhân vật trước đây với độ tuổi ngang ngang nhau. Lần này, Takao và Yukino cách nhau tận 12 tuổi, nhưng dường như tính cách của họ lại có phần trái ngược với số tuổi. Trong khi Yukino có phần hiền lành và ngây thơ như bao cô nữ sinh cấp ba khác, thì Takao lại có những suy nghĩ trưởng thành và chững chạc hẳn so với độ tuổi 15 của cậu. Có lẽ sự trái ngược đó là một phần khiến Takao bị thu hút bởi Yukino, có lẽ cậu không ngờ một phụ nữ lớn hơn cậu chừng ấy, người vừa bí ẩn lại có chút ngây ngô, dễ mến như vậy. Ban đầu, Yukino trong Takao là một thế giới đầy mong chờ, là thế giới cậu hằng mong được chạm đến, thế giới của người lớn.
“Với tôi, cô ấy như nắm giữ tất cả bí mật của thế giới này.”
Hai con người xa lạ, dần trở nên thân thiết, thậm chí Takao đã kể cho Yukino về ước mơ của cậu. Và hạnh phúc thay, không giống những người khác, Yukino lại ủng hộ cậu, cổ vũ cậu, tiếp thêm cho cậu động lực để theo đuổi giấc mơ. Với Yukino, có lẽ cô cũng đang muốn được như Takao, hy vọng có được mơ ước để có thể tiếp tục bước đi. Mặc dù ở cái tuổi 27, được xem là người trưởng thành, đã là người từng trải, nhưng Yukino vẫn đang phải loay hoay với những khó khăn của cuộc sống. Cô vẫn đang phải học cách bước đi, chính Yukino cũng nhận ra rằng “Ở tuổi 27, mình cũng chẳng thông minh hơn mình của tuổi 15 là bao”.
Những cuộc gặp gỡ vào ngày mưa. ngồi cùng nhau, trò chuyện với nhau đã giúp cả hai tìm lại được sự thanh bình. Nhờ những ngày mưa ấy, Yukino phần nào tìm lại được vị giác, tìm lại hương vị của cuộc sống. Nhờ những ngày mưa ấy, Takao lại có quyết tâm muốn làm cho Yukino một đôi giày để cô có thể bước tiếp. Những cơn mưa xuyên suốt bộ phim đã làm nên những hình ảnh tuyệt đẹp cho những thước phim trầm lắng ngập màu xanh lá. Cơn mưa là chất xúc tác cho hai người gặp nhau, là người dẫn dắt cho câu chuyện tiếp diễn. Cơn mưa bình đẳng hóa mối quan hệ hai người, giữa cơn mưa, cũng tại nơi chốn thân quen ấy, cả hai xem nhau như những người bạn tri kỷ. Mưa gieo mầm sự sống và nhen nhóm cho tình yêu thầm kín. Chính cơn mưa như định mệnh dẫn đường cho hai tâm hồn lạc lối đến với nhau, để rồi tìm ra một nửa của mình …
Với Takao, mưa là kỷ niệm tuổi thơ, đem đến cho cậu một nơi chốn, một hình bóng để nhớ thương. Với Yukino, mưa là lúc cô cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thản và có thể thoát khỏi áp lực của cuộc sống, và cơn mưa cũng đưa đến cho cô một người để tâm sự và chia sẻ.
Đã từ bao giờ, hai người họ mong ngày mai trời sẽ lại đổ mưa?
Và đôi lúc cơn mưa còn thay cả những lời muốn nói. Có những khoảnh khắc chẳng có bất kỳ lời thoại nào, mà chỉ là tiếng mưa rơi: tiếng nhỏ giọt của mưa, tiếng chảy của dòng nước, tiếng xào xạc khi gió thổi vào những tán cây ướt sũng vì mưa … Hai người ngồi đấy trong im lặng, một chăm chú vào quyển phác thảo trên tay, và người còn lại đắm mình vào lon bia, quyển sách dang dở. Ngay cả trong hoàn cảnh tĩnh mịch này thì họ vẫn âm thầm vun đắp cho mối quan hệ của nhau …
Và rồi dù không muốn đến đâu, mùa mưa kết thúc, kéo theo cả hai nhân vật, buộc họ phải trở về thế giới hiện thực. “Mong sao mùa mưa sẽ chẳng bao giờ kết ” – Yukari thầm ước. Takao quay trở lại với cuộc sống trường lớp, việc làm thêm bận rộn. Cậu nhớ Yukari nhưng trời không mưa khiến cậu không còn cơ hội để quay lại nơi đó nữa. Takao cũng biết rõ hơn ai hết – nếu cứ bám vào lý do nhớ nhung đấy mãi thì cậu chẳng khác gì đứa trẻ con. Giờ đây cậu cần tập trung cho tương lai, ước mơ làm giày sẽ dẫn cậu ra khỏi thế giới non nớt, bé nhỏ này mà đến gần Yukari hơn, và đôi giày cậu làm sẽ khiến Yukari có thể đứng lên và tiếp tục bước đi.
Dù vậy tâm hồn họ vẫn luôn hướng về nhau, họ khát khao chờ mưa … Cơn mưa cuối cùng cũng đến, nó mang đến những giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời, mang đến cho họ sự thấu hiểu lẫn nhau, nhưng cũng lại là cơn mưa chia cắt cả hai …
Bộ phim ngắn với chỉ 45 phút, nhưng mang lại ý nghĩa rõ ràng, các khía cạnh về cốt truyện, tâm lý nhân vật hay hình ảnh đều được truyền tải vô cùng đặc sắc. Đặc biệt là chất liệu hình ảnh phim, những khung ảnh trong phim đều được trau chuốt tỉ mỉ và cẩn thận trong từng nét vẽ, mang đậm hơi thở chân thật mà lại choáng ngợp khiến người xem phải rung động và say mê. Dù chỉ 45 phút, nhưng bộ phim thật sự đem lại cho người xem một xúc cảm khó có thể nói thành lời.