Những câu chuyện ma tại Nhật Bản

Đăng ngày 19/09/2021 bởi iSenpai

Nhật Bản có rất nhiều những câu chuyện ma bí ẩn được lan truyền. Hãy cũng điểm qua một số chuyện ma đô thị thường được tổng hợp bởi Savvy Tokyo nhé!

Cái bóng trắng

“Điều này vừa mới xảy ra vào tháng 7 năm 2021. Tôi và bạn của mình đang lái xe vào khoảng giữa trưa và lúc đó tôi đang ngồi hàng ghế sau. Chúng tôi đã dừng ở một nơi khá  nắng và tôi chợt nhìn ra cửa sổ và thấy một anh chàng vừa đi vừa tập trung nhìn vào điện thoại của mình. Trông anh ấy hoàn toàn bình thường: áo phông trắng, quần bóng rổ màu đen, một chiếc nón bóng chày. Nhưng có một cái bóng trên bức tường bên cạnh anh ấy. Ngoại trừ, nó không thực sự là một cái bóng. Tất cả đều màu trắng và nó lớn hơn nhiều so với anh ta nhưng nó vẫn mang hình dáng giống một con người chỉ là không có chân. Ý tôi là, lúc đó là buổi trưa, không nên có bất kỳ cái bóng nào đổ lên tường và không thể có chuyện ánh sáng phát ra từ điện thoại của anh ấy hắt ra mạnh đến vậy. Dù thế nào thì dường như nó chỉ theo anh ta xuống phố. Tôi đã theo dõi cho đến khi xe của chúng tôi rời đi nhưng cái bóng trắng ấy vẫn tiếp tục đi theo anh ấy suốt thời gian đó.” (một người Canada, 30 tuổi)

Người phụ nữ lớn tuổi

“Tôi lái xe để kiếm sống. Một đêm nọ, khi tôi đang lái xe qua một lối đi dưới cầu đường cao tốc ở Kanagawa, tôi nhìn thấy một người phụ nữ lớn tuổi đứng bên đường trên vỉa hè phía sau đường sắt an toàn. Đó là khu vực dành cho người đi bộ và hoàn toàn không phải là một con phố đông đúc, vì vậy tôi không nghĩ gì về nó. Sau một hồi chạy tiếp, tôi lại nhìn thấy bà ấy phía trước tôi một lần nữa ở bên đường. Tôi nghĩ rằng có khi mình hoa mắt nhưng khi tôi dừng lại ở đèn đỏ tiếp theo – vẫn nằm cùng trên một con đường – bà ấy lại tiếp tục ở đó.

Đèn chuyển xanh và khi tôi bắt đầu nhấn ga, bà ấy đã chạy ra phía trước xe của tôi. Tôi đạp phanh gấp nhưng chắc chắn rằng tôi đã đụng phải bà ấy, nhưng khi tôi ra khỏi xe để kiểm tra thì không có bất kỳ ai ở đó. Từ lúc xuống đường, tôi tìm thấy một tờ thông báo đã cũ từ cảnh sát yêu cầu những thông tin liên quan đến một vụ tai nạn, nhưng tôi quá sợ hãi để gọi và hỏi thử liệu đó có phải là về người phụ nữ đó hay không.” (một người Nhật, 50 tuổi)

Chuyến săn ma

“Trở lại thời đại học, tôi và bạn bè quyết định đến khu vực Tohoku để kiểm tra một khách sạn ‘ma ám’ này. Mọi thứ đều hoàn toàn bình thường khi chúng tôi đến gần khách sạn, nhưng sau khi chúng tôi đỗ xe và đi về phía địa điểm đó, mọi thứ bắt đầu trở nên kỳ lạ. Chúng tôi có đèn pin và đi lang thang xung quanh tòa nhà nhưng lúc này mọi thứ dường trở nên yên tĩnh lạ thường. Thậm chí không có bất kỳ một tiếng ve nào, nơi này cũng tối hơn nhiều so với chúng tôi nghĩ. Vùng nông thôn Tohoku không được chiếu sáng tốt như Tokyo nhưng thậm chí không có bất kỳ ngọn đèn nào từ đường cao tốc mà chúng tôi có thể nhìn thấy. Thành thật mà nói, chúng tôi đi qua toàn bộ khách sạn và khuôn viên, không thấy bóng ma hay bất cứ điều kỳ lạ nào và quyết định rời đi ngay sau đó. Nhưng lúc này chúng tôi không tìm thấy xe của mình. Đáng lẽ nó phải được đậu trong khu đất trống chỉ cách khách sạn vài trăm mét, nhưng không có dấu hiệu nào cho thấy chúng tôi thậm chí đã lái xe vào khu vực này. Sau một vài lần lạc đường, cuối cùng chúng tôi cũng quay trở lại con đường và tìm thấy chiếc xe. Nó nằm ở làn đường ngược lại, đèn xe nhấp nháy và bốn lốp xe đều bị xẹp. Mặt trời đã lên hoàn toàn, và chúng tôi đã nhận ra rằng mình đã đi loanh quanh tại nơi này trong gần tám giờ đồng hồ. Một người bạn của tôi nói đó có thể là một người ngoài hành tinh hoặc là một kamikakushi (linh hồn lạc lối). Nhưng điều duy nhất tôi biết là bản thân đã bước vào rừng trước nửa đêm với một chiếc điện thoại đầy pin và khi bước ra với cảm giác không quá hai giờ đồng hồ thì điện thoại đã hoàn toàn sập nguồn. (một người Anh, 40 tuổi)

Căn hộ bị ám

“Tôi sống trong một tòa nhà chung cư 5 tầng ở trung tâm thành phố Nagoya. Nó không phải là một tòa nhà mới, nhưng nó cũng không đến nỗi quá tồi tệ. Giá thuê khá rẻ và vẫn luôn được bảo trì tốt. Tôi sống ở căn hộ cuối cùng và người hàng xóm của tôi thật kinh khủng. Tuần đầu tiên tôi sống ở đó, tiếng đập tường từ phòng của họ liên tục làm tôi khó chịu. Tôi biết bản thân cũng khá ồn ào trong việc chuyển và sắp xếp đồ đạc vào chỗ ở của mình. Nên tôi nghĩ rồi sẽ thoải mái và trật tự hơn ngay sau khi tôi sắp xếp gọn gàng mọi thứ và trả lại không gian yên tĩnh cho mọi người, nhưng chuyện lại không may mắn như vậy. Tôi đã xử lý mọi thứ trong vòng một tháng, nhưng có một mùi gì đó kỳ lạ bắt đầu bốc lên. Ở đó có mùi rất khó chịu, giống như mùi rác cũ và chất thải của con người. Tôi không chịu được và gọi cho công ty quản lý tòa nhà, người ta nói rằng họ sẽ đến xem xét. Kỳ lạ thay, họ gọi lại và bảo căn hộ đã bỏ trống từ khoảng một tháng trước khi tôi chuyển đến. Tôi kể với họ về chuyện nhìn thấy cánh cửa đã mở một hay hai lần gì đó, nghĩ rằng có kẻ đột nhập, vì vậy họ đã cử ai đó đến xem ngay sau đó. Các nhân viên và cảnh sát gõ cửa, đi vào và hoàn toàn không tìm thấy gì. Nó hoàn toàn không tì vết: không có rác, không có dấu hiệu của bất kỳ ai từng sống trong đó và cũng không có mùi. Câu hỏi đặt ra “Điều gì đã thật sự xảy ra?” Tôi bắt đầu nói chuyện với người phụ nữ dọn dẹp tòa nhà chung cư và cô ấy nói với tôi căn hộ của tôi là một jiko bukken – hay còn gọi là căn hộ bị ám. Hóa ra người cuối cùng thuê trước đây là một ông già, ông đã chết và bắt đầu phân hủy ngay trong tủ quần áo ở trong phòng ngủ. Ông ấy đã bị ngã và cố gắng đập vào tường để kêu gọi sự giúp đỡ đến từ những người hàng xóm, nhưng họ đang đi nghỉ và rồi ông đã chết ngay trong chính căn hộ này. Thì ra tất cả những tiếng đập, hay mùi hôi đều xuất phát từ chính nơi ở của tôi trong suốt khoảng thời gian đó. Nhưng tôi vẫn chọn sống ở đó, như tôi đã nó, nó rẻ, và miễn là tôi để cửa tủ quần áo mở, tôi không có bất kỳ vấn đề nào với tiếng đập hay mùi hôi nữa. (một người Nhật, 20 tuổi)

Chú mèo linh vật

“Từng có một con mèo hoang sống bên ngoài tòa nhà của tôi. Con mèo hiện tại vẫn ở đó nhưng tôi không chắc rằng nó còn sống không nữa. Dù là mèo hoang nhưng nó thật sự rất thân thiện. Mọi người sẽ để thức ăn và nước uống cho nó và nó sẽ để mọi người vuốt ve mình. Nó giống như linh vật ở địa phương nơi tôi đang sống vậy. Khoảng tháng 3, nó đã biến mất, không một ai biết nó đã đi đâu trong gần một tháng và mọi người đều lo lắng. Sau một khoảng thời gian thì nó trở lại, nhưng có vẻ nó đã khác đi rất nhiều. Nó sẽ không ăn những thức ăn thừa và cũng không để mọi người vuốt ve nó nữa. Nó chỉ ngồi ở những vị trí quen thuộc và quan sát những người xung quanh. Tuy nhiên, kỳ lạ hơn là di chuyển của nó còn nhanh hơn cả một con mèo có thể. Trên Youtube trước đây, tôi đã từng thấy họ quay lại, nhưng việc di chuyển từ ban công tầng 2 đến đường lái xe cách đó 300 mét trong nháy mắt là một điều gì đó rất điên rồ, đúng chứ? Điều khác là, nó không phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Giống như, nó có thể rên rỉ hoặc rít lên đại loại thế, nhưng bây giờ bất kể thế nào nó cũng không bao giờ kêu lên. Tôi khá chắc chắn có gì đó đã xảy ra với nó và bây giờ chúng tôi có một linh vật huyền bí ngay trong khu phố này. Thật tuyệt vời khi biết rằng nó yêu thích tất cả mọi người nên quay lại đây.” (một người Nhật, 40 tuổi)

Sự trả thù của Taira No Masakado

Câu chuyện của tôi đã được đề cập trong một bài báo khác, nhưng không chi tiết. Về mọi mặt, cuộc sống của tôi diễn ra rất tốt đẹp. Tôi đã gặp một số người bạn để uống rượu, chúng tôi mỗi người cứ hết câu chuyện này nối tiếp câu chuyện khác và vô tình lại kết thúc gần mộ của Taira No Masakado. Tôi khá say và cũng không nhớ được chính xác những gì mình đã nói, nhưng tôi nhớ đã làm đổ một số bông hoa hay thậm chí là một cái bình, trước khi chúng tôi ra về. Tôi đến nhà ga và khi đang đi về phía cầu thang gần cửa thoát hiểm, tôi tự nhiên toát mồ hôi lạnh khắp người. Tôi biết là mình đang say, nhưng tôi chưa bao giờ cảm thấy điều đó trước đây. Vai tôi trở nên thực sự rất nặng nề và có cảm giác như ai đó còn đá vào sau đầu gối của mình. Tôi đưa tay ra sau để cố gắng bắt lấy, và điều tiếp theo tôi nhớ là mình đang ở bệnh viện. Tôi bị gãy cả hai cổ tay, sứt mẻ một vài chiếc răng, và cuối cùng phải xin nghỉ làm để chuyển về nhà để mẹ có thể dễ dàng chăm sóc tôi.” (một người Nhật, 30 tuổi)

Nguồn: 

Real Japanese Ghost Stories – Savvy Tokyo

 

Trả lời