Nhớ hôm nào con khoác áo ra đi
Chiếc vali kéo theo dòng nước mắt
Vẫn rưng rưng cùng bờ môi mím chặt
Giọng nghẹn ngào, quặn thắt phút chia ly.
Tiễn con đi trong cha còn canh cánh
“Đông mới sang nên trời còn rất lạnh
Ở bên đó không còn ai bên cạnh
Gắng học hành, giữ sức khoẻ nghe con”
Túi ruốc rang, mẹ đã bó tròn
“Qua bên đó, thời gian đầu ăn tạm”
Đưa cánh tay giờ đã gầy đen sạm
Cha gật đầu, vỗ khe khẽ lên vai
Tiếp theo đây là những chuỗi ngày dài
Sáng lên lớp, chiều về đi kiếm việc
Mới qua nên nhiều điều còn chưa biết
Năm tháng rồi chưa có việc làm thêm
Tiếng mưa rơi tí tách rụng bên thềm
Đêm đến cũng là khi con buồn nhất
Tiếng quê hương vẫn vọng trên đất Nhật
Nỗi nhớ nhà thêm chồng chất lo âu
Mở mắt ra trăm thứ đổ lên đầu
Tiền học phí, rồi tiền nhà, tiền nước…
Chỉ mong sao có việc gì cũng được
Nhưng mà sao khó thế?trời ơi?
Con ra đi đã được mấy tháng trời
Không có tiền con lấy gì học đây
Chỉ thương mẹ,chốn quê nhà khó nhọc
Phải còng lưng gánh nợ cho con
Phút bâng khuâng con ngẩng mặt lên trời
Phố đông vui sao mình con trống vắng
Đời mấy ai như dòng sông phẳng lặng
Chặng đường nào cũng có lúc quanh co
Dẫu biết rằng sẽ chẳng giống như mơ
Biết cuộc đời nhiều khi bạc bẽo
Đứng bên gương 1 thân hình xơ xác
Chợt bật cười con hát khúc tha hương
Nguồn Hoàn HanSa Mự Facebook