Tôi kể bạn nghe về nước Nhật: Tạm biệt Tokyo!

Đăng ngày 24/03/2017 bởi iSenpai

Nếu bạn muốn chia sẻ những trải nghiệm về đất nước, con người, cuộc sống ở Nhật; hãy gửi tới chuyên mục “Tôi kể bạn nghe về nước Nhật” được đăng tải tối thử Bảy hàng tuần trên iSenpai qua địa chi contact.isenpai@gmail.com.
* Tên nhân vật đã được thay đổi

Reng…reng…

Chuông đồng hồ báo thức vang lên báo hiệu một ngày mới đến. Tôi uể oải vươn mình ra khỏi lớp chăn bông dày cộm, mắt vẫn lim dim như chẳng muốn mở ra. Nếu là ngày thường thì chắc tôi đã tắt chuông và nằm co tròn ngủ tiếp, bởi với cái lạnh cắt da cắt thịt của mùa đông thì chẳng ai muốn ra đường sớm bao giờ. Nhưng hôm nay thì khác. Hôm nay là một ngày đặc biệt: ngày mà tôi chia tay các anh chị ở Tokyo.

Vậy là sau một hồi đánh vật với cái lạnh, tôi cũng sửa soạn xong xuôi để lên đường. Tàu từ ngoại thành vào trung tâm đâu chừng ba mươi phút, đủ để cái đầu chẳng bao giờ ưa nổi sự trống rỗng của tôi dâng lên những suy nghĩ miên man. Chỉ còn mấy ngày nữa thôi, tôi sẽ rời khỏi nơi đây để xuống Osaka, kết thúc thời gian học tiếng. Tôi đưa mắt qua khung cửa sổ, ngắm nhìn những cảnh vật thân quen mà tôi đã đi lại không biết bao lần. Tokyo vẫn thế, vẫn tấp nập, ồn ào dù đâu đó có người sẽ ra đi. Cả năm trời sống ở khu thị thành ồn ã này cũng đã gợi cho tôi biết bao nhiêu là kỷ niệm: từ những lần đầu đi lạc cho đến những lúc vui chơi hội họp với bạn bè. Chắc sẽ còn lâu lắm tôi mới quay trở lại được không khí ấy.

0_995_0_662_one_0_4200_0_2795_one_shibuya_patrick-6396

Tàu dừng lại khi tôi vẫn còn mải mê suy nghĩ. Xuống ga, các anh chị đã đứng đón tôi tự bao giờ. Đó là những anh chị du học sinh mà tôi làm quen được trong quá trình học tập tại Tokyo. Cùng ở nơi xứ lạ quê người nên chúng tôi dễ dàng cảm thông, ai nấy đều coi nhau như người trong một gia đình. Cũng vì cái tình nơi đất khách mà các anh chị đã chẳng ngại đường xa mà đến chia tay cùng tôi, có cả những anh chị từ tận Saitama cũng đón tàu đến chỉ để nói với tôi lời tạm biệt. Chỉ bấy nhiêu thôi cũng làm tôi thấy thật ấm lòng. Anh Tiến, người mà chúng tôi vẫn gọi với danh từ trìu mến là “anh cả”, chạy đến hỏi tôi:

  • Hôm nay Tâm có đến không em?
  • Dạ chắc không anh ơi. Tâm nói hôm nay có việc bận nên hôm qua đã xuống gặp em rồi.

Tâm là cô bạn tôi quen trong một dịp lễ trung thu tại Nhật. Tính tâm hồn nhiên, thoải mái nên tôi cũng hay trò chuyện và giúp Tâm học tiếng Nhật một đôi lần. Cũng vì thế mà các anh chị hay trêu đùa ghép cặp hai đứa chúng tôi. Dù chẳng nghĩ ngợi mấy nhưng giữa lúc đông đủ thế này mà không có mặt Tâm, tôi cũng thấy có gì thiếu thiếu.

Bất chợt, từ phía cửa ga, một bóng dáng nhỏ nhắn thân quen xuất hiện trước mắt tôi. Tâm đến, vẫn với cái vẻ giản dị và nụ cười hớn hở thường ngày làm tôi không khỏi bất ngờ. Lúc này anh Tiến mới quay sang tôi, cười bảo:

  • Sao hả, bất ngờ lắm phải không? Chưa đâu, vẫn còn nhiều điều đang đợi em đấy. Thôi, giờ mình ra công viên kẻo muộn.

Thì ra mọi người muốn làm tôi bất ngờ nên đã sắp xếp như vậy. Ý tưởng này chắc do anh Tiến nghĩ ra, anh luôn chu đáo và ân cần với tôi như thế. Còn nhớ những ngày đầu gặp nhau, được biết anh sang Nhật làm việc diện kĩ sư, công việc bộn bề đầu tắt mặt tối mà tiếng Nhật thì chẳng hiểu được là bao, tôi, với cái tính “ngựa non háu đá” của mình, đã hăng hái xung phong giúp anh học. Rồi cứ mỗi cuối tuần, tôi lại ghé anh, mang tiếng chỉ tiếng Nhật mà chỉ thì ít, còn đến chơi, hàn huyên, tâm sự với anh là nhiều. Dần dà, có thêm những anh chị khác cũng đến học chung với chúng tôi, mọi người cùng nấu ăn, cùng trò chuyện, rồi cùng coi nhau như một gia đình từ lúc nào không biết. Mới đó mà đã nửa năm trời thấm thoắt trôi qua.

  • Hồi đấy vui em nhỉ?

Tiếng chị Xuân vang lên làm tôi giật mình quay lại.

  • Em đi rồi tới cuối năm nay anh Tiến cũng về Việt Nam luôn, chẳng biết bao giờ gặp được mọi người như thế này nữa.
  • Dạ…- Tôi khẽ đáp, không giấu nổi vẻ bùi ngùi.
  • Ôi có gì đâu, em xuống Osaka thôi mà, học đại học dưới đấy rồi có dịp chị em mình lại gặp. Không chừng tháng ba này chị cũng xuống Kansai chơi đó. – Tiếng chị Hồng xen vào làm phá tan không khí trầm lắng của cuộc chuyện trò.
  • Vậy hả chị, vậy nhất định em sẽ ổn định sớm để làm hướng dẫn viên cho chị ha. – Tôi cười đáp.

Chúng tôi lại tiếp tục đi, các anh chị đi trước nhường cho Tâm đi bên cạnh tôi. Tâm không nói gì, chỉ thấy gương mặt thoảng chút buồn. Chúng tôi cứ im lặng đi bên nhau như thế.

  • Cậu mặc vậy có lạnh không? – Tôi mở lời, khi thấy chiếc áo khoác Tâm mặc khá phong phanh.
  • Hì, có gì đâu. Tớ quen rồi, có những hôm làm về khuya còn lạnh hơn cũng không sao mà.
  • Vậy sao được, cậu ráng giữ sức khoẻ còn học. Ở bên này đã không có ai rồi.
  • Tớ cũng không biết nữa, không có cậu cũng chẳng ai chỉ tớ học…

Câu nói của Tâm làm tôi áy náy chẳng biết nói gì. Không khí im lặng lại bao phủ khắp đường đi.

72

Được một lúc, cánh đồng hoa cải hiện ra trước mắt. Màu vàng óng của hoa cải như làm mọi thứ trở nên rạng rỡ hẳn, ai nấy đều trở nên háo hức hơn. Anh em chúng tôi chụp chung một bức hình kỷ niệm rồi tản ra tham quan vườn cải. Chị Hà vẫn nhí nhảnh nhất nhóm, vừa đi vừa lí lắc chụp hình. Chị Mỹ trầm hơn, chị chỉ thích chụp hình cho mọi người là chủ yếu. Anh Sơn cũng vừa đi, lâu lâu lại quay lại hỏi han tôi. Anh Tiến nhìn tôi, ra hiệu:

  • Em với Tâm chụp một kiểu đi, có mấy khi đâu.
  • Ơ, em…

Tui chưa biết phản ứng sao thì cả tôi và Tâm đều bị đẩy về phía vườn cải. Và đó cũng là tấm hình chụp chung đàng hoàng duy nhất của hai đứa cho đến bây giờ.

Dạo quanh vườn hoa cải xong, chúng tôi lại về nhà anh Tiến, cùng quây quần tụ họp như xưa. Vừa về đến nhà, tôi không khỏi ngạc nhiên khi thấy mọi người đã chuẩn bị một bữa cơm vô cùng thịnh soạn tự bao giờ. Lúc này chị Xuân mới nhìn tôi, cười bảo:

  • Nhất em rồi nhé. Các anh chị đã bí mật bàn bạc để chuẩn bị cho em đấy.

Lúc này từ ngoài cửa, chị Như cũng vừa vào đến. Trong các anh chị, chị Như là người bận rộn nhất vì phải đi làm thêm nhiều, nhưng chị cũng cố gắng sắp xếp đến gặp tôi dù là đến muộn. Anh Tiến lên tiếng thay mặt cho mọi người:

  • Vậy là tất cả đã đến đủ rồi, chúng ta nhập tiệc thôi. Chúc cho em Trọng sẽ học tập thật tốt ở Osaka, và dù thế nào thì cũng luôn nhớ về đại gia đình này nhé.

Mọi người cùng nâng ly, không khí vẫn ấm áp như thuở ban đầu. Chúng tôi cùng trò chuyện, ôn lại những ngày xưa, về lần đầu tiên tôi gặp các anh chị, và gặp Tâm. Tất cả đều là những hồi ức đáng nhớ mà vẫn in đậm trong tôi cho đến bây giờ.

  • Cảm ơn mọi người, mọi người tốt với em quá. Không biết xuống Osaka có được thế này không.
  • Em đừng lo, mình phải luôn tin rằng đi đâu, nếu ta sống tốt thì sẽ có người tốt với ta em à.
  • À, nhắc mới nhớ, em có quà tặng các anh chị.

Tôi lấy trong ba lô ra những chiếc bút có đan chữ tên của mọi người và trao cho từng anh chị. Riêng Tâm, vì tôi nghĩ Tâm không đến nên đã trao bút cho Tâm trước đó. Lúc này chị Hồng mới lên tiếng:

  • Anh chị cũng có quà cho em đấy!

Nói rồi, chị Xuân lấy ra một túi nhỏ đưa cho tôi:

  • Tặng em, chúc em lên đường thuận lợi nhé.

Tôi đón lấy món quà và từ từ mở ra. Đó là một quyển album được làm bằng tay, có cắt dán hình trang trí vô cùng tỉ mỉ. Các anh chị đã cất công lên facebook của tôi để chọn ra những hình ảnh, làm thành quyển album hình ghi dấu một năm ở Tokyo này. Phía sau quyển album là những lời chúc của từng anh chị gửi đến tôi. Cầm quyển sổ trên tay, tôi không giấu nổi niềm xúc động. Phải quý tôi lắm mọi người mới có thể làm được một quyển sổ kì công đến thế.

  • Chưa hết đâu – Anh Tiến lên tiếng – Còn đây nữa.

Nói rồi, anh lấy trong hộc tủ ra một túi quà lớn hơn, bên trong là chiếc nồi điện mà các anh chị góp lại mua cho tôi.

  • Các anh chị biết em xuống đấy học đại học chắc sẽ bận rộn nhiều, nên quyết định góp lại mua cho em thứ này. Với nó em có thể nấu ăn dễ dàng và vẫn có thể ngồi học được nữa.
  • Ôi trời ơi. Mọi người làm em không biết nói gì nữa. Em là em út, đã chẳng làm được gì cho các anh chị lại nhận được nhiều tình cảm thế này…
  • Chưa đâu – Chị Xuân nhìn tôi, cười nói – Hình như Tâm cũng có món quà tặng em đấy.

Tôi quay sang nhìn Tâm, vẫn không khỏi xúc động khi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tâm đưa cho tôi một gói quà, đôi mắt chợt hoá long lanh:

  • Chiếc áo sơ mi này, cậu cố gắng mặc trong lễ khai giảng năm học mới nhé.
  • Cảm ơn cậu, nhất định tớ sẽ mặc.- Tôi vừa nói, vừa đón lấy món quà từ Tâm.

Trong thoáng chốc, mọi thứ đều trở nên im lặng. Thời gian như muốn ngưng đọng lại chỉ còn khoảnh khắc này. Tôi chợt thấy khoé mắt mình bỗng cay cay. Một thân một mình nơi đất khách quê người, tính tình cũng vụng về, hậu đậu, tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể nhận được nhiều yêu thương đến thế. Tôi thầm cảm ơn số phận đã cho tôi gặp được những người anh, người chị, người bạn thật tuyệt vời, những con người tuy mộc mạc nhưng nghĩa tình thì giàu hơn ai hết. Cuộc sống đôi khi cũng chỉ cần như thế, có được một mái nhà nơi đất khách còn hơn gấp trăm lần những tiền tài, danh vọng hư vô. Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ quên được mọi người, tổ ấm nơi đất Tokyo một thời gắn bó.

Trời trở về chiều, và cuộc vui nào cũng tới hồi kết thúc. Chúng tôi dọn dẹp và chuẩn bị quay về, từng anh chị gặp tôi dặn dò, nói lời bảo trọng. Tôi, anh Tiến, chị Như và Tâm còn nấn ná thêm chút nữa, chúng tôi dạo vòng quanh tháp Tokyo và cùng nói chuyện, hàn huyên. Anh Tiến ngỏ ý rủ tôi ngủ lại nhà như mỗi cuối tuần nhưng tôi từ chối, không hẳn vì phải sắp xếp đồ chuyển đi mà vì tôi không muốn mình lại xúc động và khó rời bước khỏi nơi này. Chị Như ôm chầm lấy tôi, vỗ về như người chị ruột dặn dò đứa em trai. Chỉ riêng Tâm, vẫn lặng lẽ cho đến lúc ra về. Có lẽ Tâm sợ nói thêm sẽ không ngăn nổi những gì đang chất chứa.  Chỉ cho tới khi mọi người đã chia tay, Tâm mới nhắn lại với tôi: “Xin lỗi cậu khi cả một cái bắt tay chúc bình an tớ cũng không làm được. Cậu đi mạnh giỏi nhé”.

Gấp lại tin nhắn của Tâm, cũng như gấp lại những dòng kỉ niệm, tôi ngước nhìn ánh trăng lên, khẽ trút tiếng thở dài. Thời gian đúng là chẳng đợi ai, chỉ mong chia ly rồi có ngày hội ngộ. Tạm biệt Tokyo, mảnh đất thân yêu một thời tôi gắn bó. Tạm biết mái gia đình thân thương đã che chở cho tôi trong những phút dại khờ. Mai này, dù có đi xa, tôi cũng sẽ luôn nhớ về nơi có toà tháp đỏ, những kỷ niệm quây quần bên mái nhà xưa. Tàu dừng ở ga, tiếng phát thanh của nhân viên vang lên như bao lần vẫn vậy: “Mời quý khách xuống tàu, xin lưu ý không để quên đồ đạc”. Liệu ở nơi này, tôi có để quên chút gì không?

Minh Nhân (Tôi kể bạn nghe về nước Nhật – iSenpai)

Trả lời